Tôi tên là Trần Hạo, sau khi tốt nghiệp đại học đã quyết định ký hợp đồng và trở thành nhân viên nhà nước. Công việc này mang đến cho tôi thu nhập ổn định 28 triệu đồng/ tháng cùng những đãi ngộ tuyệt vời.
Tôi làm công việc này hơn 10 năm, từ nhân viên bình thường nay đã được thăng chức lên làm trưởng phòng. Sẽ không có gì đáng nói nếu tôi không bị lãnh đạo cấp cao chèn ép, bắt nạt. Vị trí của tôi bị rất nhiều người dòm ngó, ngày ngày bắt bẻ từ những chi tiết nhỏ nhất.
Năm 2020, khi dịch bệnh bất ngờ bùng phát, kinh tế khó khăn, tình trạng cắt giảm nhân sự và hạ lương đã khiến tôi đưa ra một quyết định táo bạo là nghỉ việc.
Trong thời gian đó, tôi ở nhà và tìm kiếm hướng đi mới cho bản thân. Tôi nhận thấy tiềm năng từ các trang mạng xã hội nên nhanh chóng mở một tài khoản và bắt đầu công việc sản xuất các video ngắn.
Vì đã có nhiều năm kinh nghiệm nên công việc sản xuất video không quá khó đối với tôi. Hơn nữa, tôi cũng tự tìm tòi và học hỏi rất nhiều nên những video tôi làm ra đều có chất lượng cao.
Chỉ sau thời gian ngắn sản xuất video, tôi đã có một lượng trung cập ổn định và số người theo dõi tăng lên đều đặn mỗi ngày. Dần dần tài khoản của tôi đã trở nên nổi tiếng và mang lại nguồn thu nhập lớn.
Công việc này giúp tôi kiếm rất nhiều t iề n tại nhà. Tuy nhiên, tôi không hài lòng khi chỉ mãi quanh quẩn ở nhà mà mong muốn bản thân có chỗ làm ổn định, ngày ngày được đến công ty.
Tôi quyết định gửi hồ sơ xin việc và hy vọng tìm được đúng công việc theo nguyện vọng của mình. Tuy nhiên, vì đã nhiều tuổi nên quá trình xin việc của tôi không mấy suôn sẻ. Nhiều đơn vị, công ty đã từ chối tôi.
Không còn cách nào khác, tôi đã chọn làm nhân viên bảo vệ với mức lương không cao, chỉ 5 triệu/tháng. Nhưng ngược lại tôi có rất nhiều thời gian rảnh để ở nhà và tiếp tục sản xuất video. Bằng cách này, mỗi tháng tôi đều có được hai nguồn thu đều đặn.
Buổi họp lớp nhiều bất ổn
Cách đây vài hôm, một người bạn cũ bất ngờ liên hệ với tôi rủ tham gia họp lớp. Tuy nhiên, vì không thể sắp xếp được công việc, nếu muốn tham gia phải đổi ca làm cho người khác, rất rắc rối nên tôi đã từ chối. Nhưng người bạn đó rất kiên trì thuyết phục tôi, và không thể từ chối sự nhiều tình của bạn, tôi đồng ý tham gia.
Buổi gặp mặt được tổ chức bởi lớp trưởng cũ của tôi tại một khách sạn lớn ở trung tâm thành phố. Tôi đã từng ăn tiệc tại đây nên biết nó rất đắt, một bàn ăn có giá khoảng 10 triệu đồng. Lớp cũ tôi có tổng 40 học sinh, nên tôi đoán chi phí của buổi gặp mặt hôm nay sẽ rất đắt đỏ.
Khi tôi đến, mọi người cũng đã đến gần đủ và đang trò chuyện rất vui vẻ. Thấy tôi bước vào các bạn cùng lớp đều trêu đùa vì thực sự đã rất nhiều năm chúng tôi không gặp gỡ.
Mọi người ai cũng trêu đùa bảo tôi trốn kỹ quá, không đi họp lớp gì cả. Tôi cũng chỉ cười ngại ngùng cho qua và tìm chỗ ngồi xuống.
Ngay khi tôi ngồi xuống, tôi thấy Lý Tử Gia ở đối diện đang muốn lên tiếng chào hỏi bạn thì cậu ta đã quay sang nói chuyện với những bạn khác và không để ý đến tôi.
Tôi cảm thấy khá bối rối, ngày xưa chúng tôi đã từng rất thân thiết khi ngồi cùng nhau trong 2 năm. Lúc đó, Lý Tử Gia nghiện chơi game đã mượn tiền tôi để đi chơi. Tuy nhiên, sau nửa năm không thấy bạn trả, tôi nghĩ bạn quên nên đã nhắc nhở điều này khiến Lý Tử Gia tức giận.
Từ đó mối quan hệ của chúng tôi trở nên xa cách. Dù tôi đã nhiều lần bắt chuyện nhưng Lý Tử Gia lờ đi và đến khi tốt nghiệp thì mất hẳn liên lạc với nhau. Bao nhiêu năm mới gặp lại, không ngờ Lý Tử Gia vẫn cố tình phớt lờ tôi như vậy.
Nhiều năm sau tốt nghiệp, mọi người ai cũng đều thay đổi. Có người giờ đã làm ông chủ lớn, người làm quản lý hay một số là công chức, giáo viên… Nhìn họ có vẻ sống rất tốt. Khi đang trò chuyện vui vẻ thì bất ngờ có một bạn hỏi tôi vì sao nhiều năm không tham dự họp lớp. Tôi rất ngại và xin lỗi mọi người vì quá bận rộn và không sắp xếp được thời gian để gặp mặt mọi người.
Tôi nâng ly xin lỗi, nhưng lúc này Lý Tử Gia bất ngờ nói: “Bận gì mà nhiều như vậy, nghe nói cậu vào nhà nước ngay sau tốt nghiệp, chắc giờ cũng làm lớn lắm đúng không”.
Đó có vẻ là một câu hỏi bình thường, tuy nhiên tôi lại thấy sự khiêu khích trong giọng điệu của bạn. Mọi người xung quanh khi nghe Lý Tử Gia nói như vậy, cũng thi nhau hỏi tôi về công việc và thu nhập hiện tại.
Thấy chủ đề đã chuyển đến mình, tôi bình tĩnh và trả lời từng vấn đề: “Thời gian trước tôi đã nghỉ việc nhà nước rồi, bây giờ làm nhân viên bảo vệ bình thường với thu nhập ít ỏi thôi”.
Nghe tôi nói bản thân làm bảo vệ, mọi người tỏ ra khó tin và hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần.
Khi nghe lời khẳng định từ tôi về công việc đang làm, mọi người quay sang nhìn nhau và cười. Mọi người đều không biểu hiện gì cả nhưng tôi thấy được sự coi thường qua ánh mắt họ.
Sau đó Lý Tử Gia cũng mỉa mai tôi: “Thật không thể tin nổi người học giỏi như Trần Hạo lớn lên lại làm bảo vệ”.
Thấy không khí có vẻ xấu hổ lúc này lớp trưởng đứng ra cười cười nói chuyện để bớt ngượng ngùng: “Ai cũng có công việc và cuộc sống riêng mà, nào chúng ta đổi chủ đề cùng dùng bữa thôi”.
Tôi cảm thấy rất buồn và thất vọng về những người bạn cũ của mình. Tôi không nghĩ là họ sẽ có thái độ phân biệt đối xử với nghề nghiệp như vậy, dù muốn nói bản thân còn làm sáng tạo nội dung ở nhà nữa, nhưng lúc này tôi thấy không cần thiết phải nói ra. Mọi người lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ, Lý Tử Gia lại làm lơ tôi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Kết thúc buổi gặp mặt cũng khá muộn, mọi người cùng ra cửa đi về. Lúc này Lý Tử Gia lại quay lại nói với tôi: “Trần Hạo định đi gì về vậy, có cần tôi đưa về không”. Tôi biết cậu ấy đang chế giễu mình, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời không cần, tôi đã gọi con trai đến đón.
Khoảng 20 phút sau, con trai tôi chậm rãi lái xe đến cửa. Đó là chiếc xe mui trần mà gia đình tôi mới mua với giá vài tỷ đồng. Thấy tôi ngồi vào ghế phụ, mọi người rất ngạc nhiên và thi nhau hỏi thăm về con trai tôi và chiếc xe nó đang lái.
Tôi rất tự nhiên trả lời mọi người: “Con trai tôi làm việc bình thường thôi. Nó vừa mở một cửa hàng đại lý ô tô cách đây 2 năm, giờ làm ông chủ hàng ngày kiếm ít tiền thôi. Và tiện đây giới thiệu với mọi người nếu ai có nhu cầu mua xe có thể đến cửa hàng nhà tôi nhé, chúng tôi sẽ tính giá ưu đãi cho mọi người”.
Nghe như vậy, những người bạn cũ của tôi có vẻ rất ngượng ngùng. Họ không ngờ cuộc sống của tôi tốt như vậy, chắc họ cũng xấu hổ vì nãy đã cười công việc làm bảo vệ của tôi.