Mới 3 tháng quen nhau cô phát hiện anh đã có vợ ở quê và chỉ vì cô ấy không sinh được con trai nên cô mới là người thế chỗ. Cô đau đớn chia tay anh ngay lập tức dù anh có cố gắng van xin.
Mai mở một hàng trà đá nhỏ bên đường. 2 năm qua quán trà đá của Mai đã trở thành nơi lui tới thường xuyên của dân văn phòng và công nhân xây dựng. Không hút khách sao được khi quán nước giá phải chăng lại có cô chủ quán xinh đẹp. Nhiều lần Mai nhận được những lời tán tỉnh: chân thành cũng có lỗ mãng cũng nhiều nhưng cô đều khéo léo từ chối.
Hơn ai hết cô biết rõ, dân xây dựng ngày nay mai đó, nay đi công trình này mai đi đến chỗ khác lấy nhau về cũng khó mà có cuộc sống ổn định. Còn mấy anh văn phòng tán tỉnh cô chẳng qua cũng chỉ muốn chơi qua đường chứ chẳng anh nào lại chịu lấy một cô gái quê thất học bán trà đá lề đường về làm vợ cả. Và có lẽ nỗi đau về mối tình cũ cô vẫn chưa thể nào quên nên chẳng muốn tiến tới với ai.
Anh ấy là chủ một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Cũng là dân quê lên thành phố nên anh hiểu được những điều vất vả của Mai. Bên cạnh anh cô cảm nhận được sự chân thành và đồng cảm.Cô cũng đã có ý định tiến tới hôn nhân. Ai ngờ… mới 3 tháng quen nhau cô phát hiện anh đã có vợ ở quê và chỉ vì cô ấy không sinh được con trai nên cô mới là người thế chỗ. Cô đau đớn chia tay anh ngay lập tức dù anh có cố gắng van xin.
2 tuần trước đoạn đường Mai bán trà đá bất ngờ xuất hiện 1 thanh niên có lẽ thần kinh có vấn đề. Anh ta ăn mặc rách rưới, cứ lượn đi lượn lại. Lúc đầu người dân còn nghĩ anh ta rình mò ăn trộm nên đã túm cổ đánh cho 1 trận, sau mới biết là thần kinh anh ta có vấn đề nên cứ thích đứng ở cổng sắt nhìn vào bên trong nhà.
Hôm ấy anh ta bị đánh đau lắm. Mà cái người đàn ông kia đánh xong anh ta biết đánh nhầm mà lại chẳng thèm quan tâm tới người khác 1 tí, ông ta cứ mặc kệ để anh nằm dưới đất đầu chảy đầy máu. Mai thấy thương quá vội lấy ca nước chè ra rửa mặt rồi đỡ anh ta dậy. Cô mua bông băng băng cho anh ấy sau đó thì anh lết đứng dậy và bỏ đi.
Những con người bất hạnh như thế trên đời nàycòn nhiều lắm, hàng ngày đoạn đường này trẻ con lang thang, người già ăn xin cũng vô số. Chắc anh tâm thần kia sau lần bị đánh ấy sẽ chẳng còn dám đi tới đây nữa. Nhưng không ngờ hôm vừa rồi anh ta lại quay trở lại, song thấy mặt người đánh mình bữa trước anh ta sợ quá bỏ chạy luôn.
Hôm ấy thấy người mệt, trời lại có dấu hiệu mưa to nên Mai dọn hàng về phòng trọ sớm. 9 giờ tối cô định đóng chặt cửa sổ để đi ngủ vì trời đổ mưa thì bất ngờ qua ánh đèn đường nhìn thấy chàng trai tâthần lúc chiều đang lang thang ngoài đường. Anh ta chẳng biết đi tìm chỗ trú cứ bám vào cổng nhà người khác.
Để rồi nửa đêm bất ngờ Mai choàng mở mắt thì cô sững người khi thấy anh đang hôn lên má mình. Mai vội vàng dùng hết sức đẩy anh ta ra rồi hét lên:
– Anh… anh làm gì vậy??
– Tôi… tôi thấy cô đẹp quá… nên… Tôi xin lỗi…
Nhìn ánh mắt anh hối lỗi sao tự dưng Mai thấy thương anh vô cùng. Cứ thế họ nhìn nhau chẳng nói lời nào, thay vào đó là một tình cảm bắt đầu nảy nở giữa 2 con người xa lạ.
Từ ngày hôm đó, anh thường xuyên đến phụ cô bán, tuy anh chậm chạp lại hay làm vỡ đồ này nọ nhưng Mai lại thấy hạnh phúc vô cùng và cô cũng biết được một sự thật “kinh hoàng” khác là anh không hề bị tâm thần mà chỉ vì quá khù khờ nên mọi người mới trêu anh là thằng tâm thần thôi. Cuộc sống có những chuyện mà ta không thể ngờ như vậy đấy…