Nghe lời mẹ đẻ, mỗi tháng tôi đều gửi 1 phần lương về cho bà giữ: Lúc l y h ô n chồng lại phát hiện có bầu, tôi xin lại 500 tr iệu thì bà g i áng cho tôi c ú s Ốc.

Tin Tức

rong tình hình đó, tôi buộc phải xin nghỉ việc không lương lo giữ th ai. Không đi làm đồng nghĩa tôi không có tiền, trong khi hàng tháng phải trả t i ề n phòng trọ, t i ề n thuốc m en, ăn u ống.

Bố mẹ tôi sinh được 2 người con nhưng ngay từ khi biết nhận thức tôi đã nhận ra mẹ yêu thương và dành nhiều tình cảm cho em trai hơn mình. Sinh đôi cùng trứng, cùng nhau đi học, cùng nhau lớn lên nhưng lúc nào tôi cũng phải chịu thiệt thòi, phải nhường em chỉ vì 1 tiếng “chị”.

Khi chị em tôi vừa thi tốt nghiệp cấp 3 xong thì bố mất trong một vụ tai nạn giao thông. Sau đó tôi đỗ đại học, còn em trai học kém nên chỉ đủ điểm vào một trường cao đẳng gần nhà. Vậy mà ngày nhận giấy báo điểm mẹ đã dập tắt niềm hi vọng trong tôi chỉ bằng một câu nói:
“Bỏ ngay ý định học đại học đi. Tiền đâu mà học, con gái học lắm bằng thừa. Tốt nhất tìm xin việc gì đó rồi mẹ kiếm cho tấm chồng t ử  tế”.

Mẹ đẻ lúc nào cũng thiên vị em trai khiến tôi tủi thân vô cùng. (Ảnh minh họa)

Lúc ấy, tôi đã khóc rất nhiều nhưng mẹ không đổi ý. May mắn vì tôi còn có bà nội bên cạnh. Bà bảo mẹ:
“Con cứ đi học. Bà sẽ miếng đất trước nhà cho cả 2 đứa học”.
Ngày tôi lên thành phố nhập học, mẹ không hỏi 1 câu hay cho tôi 1 đồng nào. Thậm chí tôi chào bà còn không đáp lời lại.

Khó khăn, cực nhọc, đi phụ bàn, làm gia sư khắp nơi cuối cùng tôi cũng qua được 4 năm đại học với tấm bằng giỏi trên tay. Có năng lực cộng chịu khó, tốt nghiệp xong tôi xin luôn vào 1 doanh nghiệp lớn. Tại đây, tôi yêu và lấy chồng bây giờ.
Từ khi tôi kiếm ra tiền, thường xuyên gửi biếu, thái độ của mẹ tốt hơn hẳn. Từ “mày-tao” chuyển sang gọi “mẹ-con” ngọt ngào không cộc cằn như trước. Không những thế bà còn chủ động gọi điện hỏi thăm thông gia là bố mẹ chồng tôi. Thấy vậy, tôi mừng lắm, còn thấy có lỗi vì đã trách nhầm mẹ.

Đặc biệt, sau khi tôi lấy chồng, mẹ khuyên
“Con gái là phải biết phòng thân. Tiền kiếm được phải giữ lấy đừng dại mà cho chồng biết hết. May mắn vợ chồng yêu thương nhau tới đầu bạc răng nong thì không sao chứ nhỡ 2 đứa có vấn đề gì, con lại tay trắng rời khỏi nhà chồng thì khổ. Tốt nhất giờ tiền kiếm được mỗi tháng con cứ đưa mẹ giữ giúp. Khi nào cần mẹ sẽ đưa cho”.

Nghe mẹ nói có lý, từ đó mỗi tháng tôi đều lấy 1 phần lương cộng các khoản làm thêm bên ngoài đưa mẹ. Rồi đúng như những gì mẹ bảo, vợ chồng tôi sống chung được hơn 4 năm thì tôi phát hiện chồng ngoại tình. Không chấp nhận được, tôi quyết định ly hôn, ra khỏi nhà chồng với 2 bàn tay trắng. Điều không ngờ là vừa hoàn tất thủ tục ly dị thì tôi phát hiện có bầu 6 tuần.
Khổ nhất là đúng lúc tài chính không có, thai kỳ bước sang tháng thứ 4 tôi lại bị ra máu nhiều, bóc tách quanh nhau thai 30%, bác sĩ chỉ định phải nằm im trên giường giữ thai.

Trong tình hình đó, tôi buộc phải xin nghỉ việc không lương lo giữ thai. Không đi làm đồng nghĩa tôi không có tiền, trong khi hàng tháng phải trả tiền phòng thọ, tiền thuốc men, ăn uống. Không còn cách nào, tôi đành gọi điện cho mẹ đẻ bảo bà chuyển lại cho khoản tiền tôi đã gửi suốt 4 năm, tính ra cũng được hơn 500 triệu. Với số tiền đó, tôi nghĩ cũng đủ chi phí cho tôi tới lúc sinh con, ở cữ.

Mỗi lần nghe tôi hỏi xin lại tiền đã gửi, mẹ đẻ đều lảng tránh. (Ảnh minh họa)

Vậy nhưng khi tôi xin lại tiền, mẹ đẻ cứ đánh trống lảng sang chuyện khác. Cho tới khi con gái hỏi quá, bà mới gằn giọng nói rằng:

“T i ề n con gửi mẹ dồn vào cùng em trai con mua đất xây nhà rồi. Giờ sổ đỏ đứng tên nó, con không lấy lại được đâu”.
Nói rồi bà chụp ảnh cuốn sổ đỏ gửi cho tôi, chủ sở hữu là em trai, em dâu khiến tôi bàng hoàng, không thể tin nổi vào tai và mắt mình nữa. Số tiền tôi gom góp ngần ấy năm mẹ đẻ lại đưa hết cho con trai mà không hỏi qua tôi 1 lời.
Thậm chí tới giờ này, biết tôi bơ vơ không nhà cửa, bầu bí bị dọa sảy phải nằm một chỗ, không có một đồng trong tay nhưng bà vẫn mặc kệ, không quan tâm, không cần biết tôi sinh sống thế nào. Càng nghĩ tôi càng uất nghẹn, không hiểu vì sao cùng sinh ra 2 chị em mà mẹ đối xử với em trai yêu thương, bao bọc là thế, còn với tôi lúc nào bà cũng vô tình, thiếu công bằng như vậy.